Hôm nay mình có đi công viên ngồi một mình, thấy các bạn nhỏ có ba mẹ và anh chị em vui đùa cùng nhau, mình chạnh lòng thật sự. Vì mình từ nhỏ ba mẹ mỗi người một nơi, mình không được ba đón đi học, không có tấm hình chung nào với gia đình, mình lớn lên trong sự tủi hờn, nhục mạ.
Mình từ nhỏ sức học chỉ dừng lại ở mức học khá, mình đã nỗ lực rất nhiều nhưng không được ai công nhận. Mình có đứa em học cấp 3, nó học giỏi hơn mình, dường như ba mẹ mình chỉ thương mỗi mình nó, còn trong mắt họ mình thật vô dụng. Mình sống như người mất hồn từ thuở còn nhỏ. Mình gáng gượng học tiếp lên đây cũng mong một ngày mình thoát khỏi sự đay nghiến từ gia đình.
Mình không có niềm vui, đau ốm mình tự chịu hết, mỗi lần xin tiền học phí mình bị chửi rất nhiều. Vì mình có nhiều giai đoạn trầm cảm và một số bệnh do di chứng hồi cấp 3 mình từng uống thuốc ngủ rất nhiều để 44 nên bây giờ mình cũng bị ảnh hưởng trên phần não. Mình ăn một món mình thích họ cũng chửi mình.
Những lúc yếu lòng, mình quên đi mất những nỗi đau ấy mà thổ lộ tâm sự với ba hoặc mẹ nhưng rồi thì, họ lại lấy những điều ấy ra chì chiết chửi rủa mình.
Nhiều lúc mình nghĩ mình đã làm gì sai chứ, mình chỉ là muốn học thêm để kiếm cái nghề nuôi thân thôi mà. Mình chỉ muốn ăn món mình thích, những điều ấy không được hay sao? Mình sống trong nước mắt suốt từ khi mình biết nhận thức. Người ta thường nói gia đình là để sẻ chia yêu thương nhưng điều đó nó không đúng với mình. Bây giờ gặp lại họ mình thật sự không còn muốn gặp nữa, họ có gọi điện cho mình nhưng mình không bắt máy, không phải mình hận thù gì nhưng mình bắt máy lên thì cũng không biết nói với họ cái gì vì trái tim mình đã tan vỡ những năm tháng tuổi thơ rồi.
Mình sẽ trả lại tiền và những thứ mình van xin họ mà có được, mình sẽ trả lại tất cả rồi mình sẽ biến mất khỏi mắt họ vì mình đã nhận đủ đau thương rồi. Cuối năm nay mình sẽ xét tốt nghiệp, có 3 vé mời mình sẽ cho bạn của mình tất cả 3 vé, mình không mời họ đi vì có mời thì cổ họng mình cũng nghẹn lắm, không mở lời được, mà mời thì không biết họ có đến không nữa.
Sau này mình sẽ mời đám cưới họ 2 lần rồi sau đó mình sẽ rời đi. Mình cũng sẽ cố gắng hằng tháng gửi tiền phụng dưỡng trong khả năng của mình. Mình sẽ không về nhà nữa, người đời có phỉ báng và chửi mắng mình bất hiếu thì mình cũng chịu. Từ trước giờ trái tim mình đã nguội lạnh.
Mình thi văn điểm rất cao nhưng mình vẫn không hiểu và không miêu tả được tình cảm gia đình vì cái cơ bản ấy mình không có. Mình phấn đấu và sống đến giờ này là do có nhiều lúc mình nghĩ, sau này biết đâu mình có gia đình thì sao. Ở nơi đó mình có chồng, mình sẽ chăm sóc và tôn trọng chồng, mình sẽ có các con của mình, mình sẽ yêu thương con của mình để chúng không phải đau khổ như mình.
Hôm nay mình nặng lòng quá mà không biết chia sẻ với ai nên mới lên đây than thở vài câu.
Đọc comment của bài trên Facebook Xem trên Facebook