Mình 22 tuổi. Sau 4 năm cật lực đi học ngành ngôn ngữ, mình đã tìm được một công việc, công ty cũng gọi là có tiếng.

Chỗ làm cách nơi mình sống 10km. Mình nộp CV, được gọi phỏng vấn. Họ phỏng vấn rất gắt gao và mình cũng được nhận. Mình vui lắm. Mình đã làm vài ngày đầu, họ rất hài lòng với mình.

Sau đó, mình hỏi: "Lương như nào ạ? Có trợ cấp em không?" vì mình cũng không đòi hỏi họ nhiều, mình chỉ muốn lấy kinh nghiệm. Và họ kêu mình thử việc không lương đi.

Mình mới nói họ trợ cấp được không, vì mình ở xa công ty, không đủ kinh tế để duy trì xăng xe. Họ bảo là: "Đáng lẽ em phải trả tiền ngược cho công ty, vì công ty đã chọn em, một sinh viên mới bước khỏi trường. Như em mà được nhận vào chỉ bảo kinh nghiệm đã là điều đáng mơ ước của các bạn khác rồi."

Nghe vậy thì mình nghỉ luôn. Thật sự mình làm ở đó không lúc nào ngơi tay, rất mệt và không có động lực đi làm nữa. Mình làm được một tuần rồi nghỉ.

Mình tiếp tục rải CV nhưng không được phản hồi. Giờ mình stress lắm, mình suy nghĩ rất nhiều. Mình thấy mình vô dụng. Mình có lỗi với ba mẹ. Ba mẹ mình khi biết mình đi làm thì rất vui và đặt nhiều kỳ vọng.

Mình nghỉ làm nhưng giấu họ. Tinh thần mình càng ngày càng đi xuống. Căn bệnh trầm cảm của mình dường như quay trở lại rồi. Mình luôn có suy nghĩ rời bỏ thế giới này từ những năm cấp 3, bởi mình không có gia đình vẹn toàn như bao người khác. Mình sống một mình, làm gì cũng một mình.

Mình rất giỏi an ủi người khác, nhưng còn bản thân mình thì bên trong đã nứt nẻ hết rồi. Mình che giấu cảm xúc. Mình luôn trưng bộ mặt hạnh phúc do mình tự vẽ ra cho người đời thấy. Đôi khi trong túi mình không có lấy một xu. Những năm qua mình rất cố gắng, nhưng vừa rời ghế nhà trường, mình bị một cú vả vào mặt.

Mình thất nghiệp rồi. Không biết tìm việc ở đâu nữa. Mình bất lực quá. Mình ngủ không được. Ban đêm mình khóc rất nhiều. Mình sử dụng rượu và thuốc lá chỉ để say và quên đi mọi chuyện. Các bạn của mình cũng thất nghiệp rất nhiều, nên mình cũng không nhờ các bạn hỏi được công việc nào cả.

Mình cũng nghĩ đến việc vay mượn để đi nước ngoài. Nhưng bây giờ mình không tìm được ánh sáng nào cả…


Đọc comment của bài trên Facebook Xem trên Facebook

Cùng chuyên mục Tâm sự, kể chuyện

#15647 21:06, 26/06/2025

Mọi người đã từng quen một người mà luôn vẽ cho mình vẻ bề ngoài cao thượng mà bên trong thối nát chưa? Mình quen một bạn khoá 27. Tụi mình quen nhau 2 năm. Người ta yêu nhau người ta trở thành người yêu, còn tui trở thành thám tử. Người ta có mỏ vàng mỏ bạc họ có... Xem thêm

#15644 22:06, 25/06/2025

Xin chào các bạn, hôm nay tui muốn chia sẻ vài dòng để tui đỡ lụy “chuyến đi thanh xuân” là kì quân sự đợt 2 (02/06/25 - 13/06/25) vừa qua ạ. Trong chúng ta ai cũng có những kí ức đáng nhớ, dù vui hay buồn nó đều đáng quý vì nó cho ta những bài học giúp chúng... Xem thêm

#15642 21:06, 24/06/2025

[Gửi các hành khách trên chuyến bay tốt nghiệp của HUFLIT đợt 2 ✈️ ✈️ ✈️] "Chẳng phải phép màu, tại sao chúng ta gặp nhau". Mình không hề biết các bạn là ai, và các bạn cũng không biết đến mình trông như thế nào. Chỉ biết rằng, chúng ta đều đã và đang là một phần của ngôi... Xem thêm

#15641 22:06, 23/06/2025

Mình là một cô nàng Công nghệ thông tin, một khoa tai tiếng mang danh trap boy. Nhưng mình khẳng định mình hông trap nhé. Mình độc thân 20 năm nay rồi, sắp sang 21 luôn rồi. Chưa từng bước vào mối quan hệ yêu đương với ai, nên có thể lúc yêu mình sẽ hơi ngốc. Mình nghe nói... Xem thêm

#15640 23:06, 22/06/2025

Chào các bạn lớp 7 ở đại đội 2. Chắc các bạn cũng biết được mình là ai khi đọc dòng tâm sự mình viết ở dưới đây. Cảm ơn 195 con người đã đồng hành cùng với mình trong suốt 12 ngày ở khu quân sự, trải qua cùng nhau những ngày tháng chịu cực, chịu khổ. Mặc dù... Xem thêm