Phần 2 – "Tui không thua trong tình yêu, tui thắng trong cuộc đời."

Sau buổi tối bị bỏ lại giữa đường, tui bắt đầu tỉnh.

Cái cảm giác bị bỏ giữa đường, giữa đêm, giữa thành phố nó khác lắm. Không phải vì sợ – mà vì nhục.

Tui đứng đó, xe cộ chạy qua, còn lòng tui thì đứng lại luôn.

Mọi kỷ niệm xẹt qua trong đầu như một đoạn phim tua nhanh – không có khúc nào hạnh phúc.

Mà lúc đó tui vẫn còn nghĩ… có khi nào mình sai thiệt không ta?

Chết chưa. Bị hành mà vẫn sợ mình sai.

Tình yêu gì mà bắt tui phải co rút lại như con tép phơi nắng?

Từ khi yêu nó, tui bắt đầu thấy mình... nhỏ lại.

Tui nhỏ tiếng hơn.

Tui nhỏ cái tôi lại.

Tui nhỏ hết mấy ước mơ của mình, vì nghĩ “thôi, miễn nó vui là được.”

Mỗi ngày bên nó, tui như bản nháp của chính mình.

Nó chê son tui xấu – tui bỏ.

Nó kêu đồ tui mặc kỳ – tui đổi.

Nó không thích bạn tui – tui cắt liên lạc.

Nhưng ai sửa lại nó?

Không ai.

Tại vì nó là “người yêu mà ai cũng phải hiểu”.

Có hôm về nhà, tui nhìn vô gương, hỏi nhỏ: “Mày còn là mày không?”

Không phải kiểu câu hỏi thơ mộng gì đâu. Mà là câu hỏi thật sự – tui không nhận ra con nhỏ trong gương nữa.

Da sạm đi. Mắt trũng xuống. Tóc xơ xác.

Không phải do thiếu skincare, mà do thiếu yêu bản thân.

Tui sống vì nó quá nhiều, tới mức quên mất mình từng thích cái gì, muốn cái gì, cần cái gì.

Tui từng nghĩ: Thôi ráng đi, rồi nó sẽ khác.

Ừ, ai đang yêu mà không từng hy vọng người mình yêu thay đổi một chút?

Tui từng nhủ lòng:

“Chắc nó áp lực.”

“Chắc nó chưa trưởng thành.”

“Chắc nó thương tui mà không biết cách thể hiện.”

Nhưng bà biết không?

Một người thương bà sẽ không để bà đoán.

Một người trưởng thành sẽ không dùng bà làm thùng rác xả cảm xúc.

Một người xứng đáng sẽ không biến bà thành “công cụ tiện lợi”, vừa đưa đón, vừa bao ăn, vừa gánh cảm xúc.

Rồi tui chọn im lặng. Mà im lặng của tui là để chuẩn bị đi.

Tui không còn cãi nhau nữa.

Tui không cố sửa, không cố giữ.

Tui chỉ im lặng. Làm đẹp. Đi làm. Cất dần từng đồng. Cắt bỏ từng thói quen liên quan tới nó.

Tui dừng nhắn tin trước.

Tui không hỏi “Anh ăn chưa?”

Tui không đợi sau ca làm.

Tui không còn chạy như shipper giao tình cảm miễn phí mỗi ngày nữa.

Tui lấy lại từng chút sức sống của mình – như cây khô vừa được tưới nước.

Ngày tui nói chia tay, nó hỏi: “Em hết thương anh rồi hả?” đại loại vậy, tại nó nói nhiều lắm tui còn tưởng tui sai nữa chứ, thao túng tâm lý cực mạnh.

Không anh ơi. Em vẫn thương.

Nhưng em thương em hơn.

Tình yêu nào mà khiến em mất ăn, mất ngủ, mất tiền, mất bạn, mất chính mình thì có đẹp cỡ nào, em cũng không giữ nữa.

Vì em biết, người không biết giữ em, không xứng đáng được giữ em.

Sau chia tay: Người ta mất người yêu, tui tìm lại chính mình.

Bà biết hông? Sau chia tay, tụi nó cứ tưởng tui sụp.

Không nha.

Tui giàu hơn.

Tui rảnh hơn.

Tui vui hơn.

Tui ăn món mình thích, đi đâu mình muốn, cười thoải mái, không phải dòm sắc mặt ai.

Tui chuyển từ “bạn gái cố gắng” thành “nữ chính không cần ai cứu.”

Kết phần 2: Tui không còn cần người yêu – tui cần bình yên.

Tui không cay cú. Không oán trách.

Tui chỉ biết ơn người cũ vì đã giúp tui biết rõ tui xứng đáng với điều gì hơn.

Giờ ai hỏi tui:

“Sao còn độc thân vậy?”

Tui chỉ cười:

“Vì tui đang yêu người tuyệt nhất – là bản thân tui.”

Vậy là phần 2 hết rồi cũng là phần cuối của seri anh H. là những niềm đau .

P/s: Ký tên Anh H giấu tên cảm mơn anh vì tất cả , cảm ơn anh đã mở ra bầu trời tri thức cho em.

Đó mới mà 1 kiếp nạn thôi tôi trải qua 3 kíp nạn mới tìm được hoàng tử đời mình .

Muốn tui comback phần 3 về 2 anh chồng tiếp theo thì thả tương tác nhiệt tình hơn nha :333 mãi yêu mấy bà


Đọc comment của bài trên Facebook Xem trên Facebook

Cùng chuyên mục Tâm sự, kể chuyện

#16187 22:12, 18/12/2025

Chào mọi người, Mình là sinh viên khóa K22. Hôm nay mình muốn bài này để tâm sự với mọi người là mình rất buồn. Thật ra mọi năm mình không quan tâm tới học bổng, tại mình chỉ được khoảng 3.4 đồ thôi. Con số làm mình biết mình không có cửa để đạt được học bổng. Nhưng năm... Xem thêm

#16186 21:12, 18/12/2025

GÓC NHỜ VÀ GIÚP ĐỠ Chào các anh chị và các bạn. Em là sinh viên khóa K31, một người con của đất võ Bình Định lần đầu tiên xa nhà đi học tại thành phố. Là con đầu trong gia đình, mang theo bao kỳ vọng của ba mẹ, nhưng thú thật, những ngày gần Tết này lòng em... Xem thêm

#16182 22:12, 17/12/2025

Đến bây giờ mới thấm cái câu: Sự nhân nhượng và lòng tốt không phải lúc nào cũng nên cho đi. Dear người bạn thi tranh luận ngày 17/12/2025 phòng A42, thân mến! Thi tranh luận là thi nhóm và nhóm chúng ta 3 người không ai quá giỏi, quá xuất sắc và chắc chắn không ai quá tệ (đấy... Xem thêm

#16181 22:12, 16/12/2025

Mấy nay mình rất bực mình về bạn ở ghép chung trọ. Chúng mình ở ghép 4 người, các bạn khác rất oke nhưng có một bạn rất bẩn tính, phải nói là vô văn hoá vô ý thức. Bạn này nhỏ tuổi hơn tụi mình, cứ hay trộm đồ của người khác xài nhưng không xin phép, không thấy... Xem thêm

#16175 21:12, 15/12/2025

Chuyện lạ phòng thi. Đầu tiên chúc mọi người có một tuần học tập đầy năng lượng và hiệu quả ❤️. Mình đã thi gần xong rồi môn này là môn kế cuối và mình đã bước vào phòng thi với một tâm thế rất là vui vẻ, nhưng không luôn. Bình thường mình rất ít khi giao tiếp bên... Xem thêm