• Cuộc đời tôi đúng là một chuỗi những lần gặp gỡ toàn "nhân tài" không hiểu nổi. Học cấp 2, tôi cứ tưởng mình sẽ có một thời học sinh êm ả, nhưng nào ngờ, lại dính phải lũ bạn như cún hoang. Không được dạy dỗ đàng hoàng hay sao mà cứ thích batnat người khác. Lũ đó như kiểu sinh ra là để gây sự, mà tôi lại vô tình lọt vào tầm ngắm. Ngày nào đến lớp cũng phải nghe những lời khó nghe, đụng chuyện là chúng lao vào tôi, làm gì mà gây khó dễ cho người khác giỏi đến thế?

• Lên cấp 3, cứ ngỡ mình thoát khỏi cái đám vô học kia, nhưng đời đâu dễ vậy. Lại gặp ngay một nhóm mới: bọn nhà giàu mà học thì "nhu", cứ thích la ó để người ta chú ý. Chắc nghĩ mình mặc đồ xịn, xài đồ hiệu thì có quyền "rống" lên bất cứ lúc nào. Mà không hiểu nổi, học hành thì chẳng đến đâu, nhưng cứ rảnh rỗi là nhắm vào tôi, như thể cuộc đời tôi là trò tiêu khiển của họ. "Ủa, tôi làm gì sai với các bạn hả?" – câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu tôi suốt những năm đó. Nhưng họ bận "rống" quá, chắc chẳng nghe thấy.

• Rồi đến đại học, tôi cứ nghĩ rằng chắc giờ ai cũng trưởng thành rồi, sẽ có cách cư xử đàng hoàng hơn. Nhưng không, cuộc đời vẫn chưa tha cho tôi. Năm nhất, gặp ngay "bạn" A – cái kiểu như đang đi trên sàn diễn thời trang, lúc nào cũng hất mặt lên trời, như đang sống trong thế giới của riêng mình. Cứ thích dạy đời, phán xét người khác như thể là giáo sư của khoa sống đúng cách. Mà xin lỗi, chắc "bạn" A cũng chưa học được cách sống sao cho dễ chịu với người xung quanh. Cứ nhìn vào là thấy mệt rồi.

• Qua năm ba, lại gặp "bạn" B, một trường hợp "xuất sắc" khác. Tôi thề, tôi thậm chí còn chẳng biết "bạn" đó là ai, nhưng lại cứ thích chõ mũi vào chuyện của tôi. Xen vào không đúng lúc thì đã đành, đằng này lại còn thích làm như mình giỏi giang lắm, cứ hếch mặt lên như đang đứng ở đỉnh cao. Mà khổ nỗi, chuyện của tôi chẳng liên quan gì đến "bạn" đó cả. Tự dưng từ đâu xuất hiện rồi làm như quen thân lắm, toàn gây sự vô lý.

• Nhiều lúc tôi chỉ muốn hỏi: "Ủa, ai làm gì bạn chưa? Chưa đúng không? Vậy kiếm chuyện chi cho mệt? Nếu rảnh quá thì kiếm cái toilet mà chém gió, chắc nó hợp hơn đó!"

• Cuộc đời mà, lắm khi bạn chẳng cần phải làm gì sai, chỉ cần tồn tại thôi cũng đủ để trở thành mục tiêu của những kẻ như thế. Nhưng giờ tôi không còn để họ làm phiền nữa. Họ muốn gây sự ư? Cứ để họ tự nói với bốn bức tường. Tôi thì đi tìm sự bình yên của mình thôi!


Đọc comment của bài trên Facebook Xem trên Facebook

Cùng chuyên mục Tâm sự, kể chuyện

#16041 22:11, 03/11/2025

HỌC ĐẠI HỌC MÀ KHÔNG CHÚ TÂM HỌC HÀNH THÌ ĐI HỌC LÀM GÌ? Mình là sinh viên K31, và như mọi người đã biết thì cả lớp sẽ đồng hành cùng nhau trong kì này, bởi vậy các thành viên làm các bài thuyết trình nhóm hay teamwork cũng chỉ ở trong lớp thôi. Nhưng mà lớp mình luôn... Xem thêm

#16040 22:11, 02/11/2025

💗 TRẢI NGHIỆM LÀM TEAMWORK RỒI YÊU LUÔN BẠN CÙNG TEAM LÀ NHƯ THẾ NÀO? Xin chào mọi người, tớ có một câu chuyện nhỏ muốn chia sẻ đúng với tiêu đề nêu trên, nghe chừng có vẻ màu hồng đúng không ạ? Nhưng không ạ, nó là câu chuyện về sự cắm sừng trong tư tưởng hahah 🤯. Từ... Xem thêm

#16039 21:10, 31/10/2025

Sáng thứ Tư lúc 9h45, em đến học ở cơ sở Trường Sơn. Khi em tới bãi gửi xe, cô trông xe hỏi em sẽ học đến mấy giờ. Em trả lời là đến 6h. Cô nói rằng bãi xe đã hết chỗ, nhưng thực tế lúc đó em thấy vẫn còn chỗ trống. Em xin cô cho gửi vì... Xem thêm

#16038 20:10, 31/10/2025

Chào anh chị em đang là K31 ạ 🥹 Cho em hỏi những anh chị đi trước, có ai gặp trường hợp như gia đình không cho mình tiền để đóng tiền đại học, bắt đi làm tự kiếm tiền đóng không ạ? Vì em đang trong tình trạng này, không biết phải làm như thế nào. Em khá nản... Xem thêm

#16036 22:10, 30/10/2025

Buổi lễ tốt nghiệp của mình sáng hôm 30/10 thật sự bị phá hỏng chỉ vì mấy người chụp ảnh đứng trước cổng trường. Mới bước tới đã bị chèo kéo, mời mọc dồn dập, làm mình vừa rối vừa bực. Ba mẹ mình phải trả 1 triệu 2 cho mấy tấm ảnh thua xa ảnh mình tự chụp, ảnh... Xem thêm