• Cuộc đời tôi đúng là một chuỗi những lần gặp gỡ toàn "nhân tài" không hiểu nổi. Học cấp 2, tôi cứ tưởng mình sẽ có một thời học sinh êm ả, nhưng nào ngờ, lại dính phải lũ bạn như cún hoang. Không được dạy dỗ đàng hoàng hay sao mà cứ thích batnat người khác. Lũ đó như kiểu sinh ra là để gây sự, mà tôi lại vô tình lọt vào tầm ngắm. Ngày nào đến lớp cũng phải nghe những lời khó nghe, đụng chuyện là chúng lao vào tôi, làm gì mà gây khó dễ cho người khác giỏi đến thế?

• Lên cấp 3, cứ ngỡ mình thoát khỏi cái đám vô học kia, nhưng đời đâu dễ vậy. Lại gặp ngay một nhóm mới: bọn nhà giàu mà học thì "nhu", cứ thích la ó để người ta chú ý. Chắc nghĩ mình mặc đồ xịn, xài đồ hiệu thì có quyền "rống" lên bất cứ lúc nào. Mà không hiểu nổi, học hành thì chẳng đến đâu, nhưng cứ rảnh rỗi là nhắm vào tôi, như thể cuộc đời tôi là trò tiêu khiển của họ. "Ủa, tôi làm gì sai với các bạn hả?" – câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu tôi suốt những năm đó. Nhưng họ bận "rống" quá, chắc chẳng nghe thấy.

• Rồi đến đại học, tôi cứ nghĩ rằng chắc giờ ai cũng trưởng thành rồi, sẽ có cách cư xử đàng hoàng hơn. Nhưng không, cuộc đời vẫn chưa tha cho tôi. Năm nhất, gặp ngay "bạn" A – cái kiểu như đang đi trên sàn diễn thời trang, lúc nào cũng hất mặt lên trời, như đang sống trong thế giới của riêng mình. Cứ thích dạy đời, phán xét người khác như thể là giáo sư của khoa sống đúng cách. Mà xin lỗi, chắc "bạn" A cũng chưa học được cách sống sao cho dễ chịu với người xung quanh. Cứ nhìn vào là thấy mệt rồi.

• Qua năm ba, lại gặp "bạn" B, một trường hợp "xuất sắc" khác. Tôi thề, tôi thậm chí còn chẳng biết "bạn" đó là ai, nhưng lại cứ thích chõ mũi vào chuyện của tôi. Xen vào không đúng lúc thì đã đành, đằng này lại còn thích làm như mình giỏi giang lắm, cứ hếch mặt lên như đang đứng ở đỉnh cao. Mà khổ nỗi, chuyện của tôi chẳng liên quan gì đến "bạn" đó cả. Tự dưng từ đâu xuất hiện rồi làm như quen thân lắm, toàn gây sự vô lý.

• Nhiều lúc tôi chỉ muốn hỏi: "Ủa, ai làm gì bạn chưa? Chưa đúng không? Vậy kiếm chuyện chi cho mệt? Nếu rảnh quá thì kiếm cái toilet mà chém gió, chắc nó hợp hơn đó!"

• Cuộc đời mà, lắm khi bạn chẳng cần phải làm gì sai, chỉ cần tồn tại thôi cũng đủ để trở thành mục tiêu của những kẻ như thế. Nhưng giờ tôi không còn để họ làm phiền nữa. Họ muốn gây sự ư? Cứ để họ tự nói với bốn bức tường. Tôi thì đi tìm sự bình yên của mình thôi!


Đọc comment của bài trên Facebook Xem trên Facebook

Cùng chuyên mục Tâm sự, kể chuyện

#16195 21:12, 20/12/2025

Hi cả nhà, em K31 ạ, khoa QHQT&TT. Em đang có dự định muốn thành lập band nhạc trong tương lai. Em mong muốn nhận được sự hỗ trợ từ các ac và bạn bè, nhất là khoa của em đang học ạh. Mọi người có ai yêu thích âm nhạc cho em xin cánh tay nha 💞 Em cảm... Xem thêm

#16187 22:12, 18/12/2025

Chào mọi người, Mình là sinh viên khóa K22. Hôm nay mình muốn bài này để tâm sự với mọi người là mình rất buồn. Thật ra mọi năm mình không quan tâm tới học bổng, tại mình chỉ được khoảng 3.4 đồ thôi. Con số làm mình biết mình không có cửa để đạt được học bổng. Nhưng năm... Xem thêm

#16186 21:12, 18/12/2025

GÓC NHỜ VÀ GIÚP ĐỠ Chào các anh chị và các bạn. Em là sinh viên khóa K31, một người con của đất võ Bình Định lần đầu tiên xa nhà đi học tại thành phố. Là con đầu trong gia đình, mang theo bao kỳ vọng của ba mẹ, nhưng thú thật, những ngày gần Tết này lòng em... Xem thêm

#16182 22:12, 17/12/2025

Đến bây giờ mới thấm cái câu: Sự nhân nhượng và lòng tốt không phải lúc nào cũng nên cho đi. Dear người bạn thi tranh luận ngày 17/12/2025 phòng A42, thân mến! Thi tranh luận là thi nhóm và nhóm chúng ta 3 người không ai quá giỏi, quá xuất sắc và chắc chắn không ai quá tệ (đấy... Xem thêm

#16181 22:12, 16/12/2025

Mấy nay mình rất bực mình về bạn ở ghép chung trọ. Chúng mình ở ghép 4 người, các bạn khác rất oke nhưng có một bạn rất bẩn tính, phải nói là vô văn hoá vô ý thức. Bạn này nhỏ tuổi hơn tụi mình, cứ hay trộm đồ của người khác xài nhưng không xin phép, không thấy... Xem thêm