Lúc em viết bài này em đang khóc rất nhiều, em không biết phải làm sao nữa. Em chán ghét sự vô dụng của bản thân, chán ghét cái sự đố kỵ ích kỷ của mình.

Em vốn là người nhạy cảm nên rất khó mở lòng. Có lẽ cũng vì thế mà em rất ít bạn. Từ hồi lên đại học đến giờ em chỉ chơi được với một người bạn thôi. Bạn cấp 3 em cũng không còn liên lạc nữa. Bạn ấy rất tốt với em, lúc nào cũng giúp đỡ em trong việc học và sẵn sàng nghe em tâm sự.

Nhưng dạo gần đây tự dưng em lại nảy sinh cảm giác đố kỵ với bạn. Em thề là em không hề có ác ý gì hết. Chỉ là mỗi khi nhìn thấy thành công của bạn em lại không chịu nổi mà cảm thấy khó chịu. Em từng có tiền sử bị bệnh tâm lý. Phải khó khăn lắm em mới vượt qua được bằng cách dùng thuốc. Chỉ là em không biết phải làm gì bây giờ nữa.

Cùng học một chuyên ngành như nhau, cùng có xuất phát điểm là đến từ tỉnh lẻ nhưng bây giờ bạn bỏ xa em một khoảng. Bạn đã có tất cả chứng chỉ để sẵn sàng nộp xét tốt nghiệp, có sẵn chỗ thực tập và công việc đúng chuyên ngành, có một bảng điểm đẹp và hơn hết là có rất nhiều bạn. Em rất sợ, bạn quá ưu tú, có nhiều người tâm sự vây quanh. Còn em, chỉ có mỗi bạn ấy.

Những lúc nghe bạn ấy kể về gia đình bạn ấy, em cảm thấy tủi thân vô cùng. Bạn có một người mẹ hiểu bạn, lúc nào cũng bên cạnh động viên, an ủi và thấu hiểu. Còn em, ba mẹ em lúc nào cũng muốn em như thế này, như thế kia. Lúc nào cũng biết cái gì tốt cho em nhưng chưa bao giờ hỏi em thực sự muốn gì.

Đỉnh điểm là mẹ ép em đi du học sau khi em thi trượt bằng IELTS năm ngoái. Khi em tâm sự chuyện này với bạn, bạn còn bày ra ánh mắt ngưỡng mộ mà nói rằng bạn ước được như em. Bạn muốn đi du học nhưng không có điều kiện kinh tế. Nếu đi thì nhà bạn phải bán miếng đất để làm của hồi môn cho bạn.

Em cũng ước vậy. Em ước em có thể đổi chỗ cho bạn để sống cuộc đời em mong ước, cuộc sống không phải lo nghĩ điều gì. Bạn không biết rằng em có rất nhiều áp lực phải đối mặt mỗi sáng thức dậy, em lo mình không có chứng chỉ để tốt nghiệp đúng hạn, áp lực làm hài lòng ba mẹ, áp lực tìm việc.

Thật sự là ngày ngày em càng thể hiện sự chán ghét khi phải nói chuyện với bạn mặc dù bạn không làm gì sai. Nhưng bạn vẫn nhẹ nhàng làm em thấy có lỗi vô cùng. Em phải làm sao đây?


Đọc comment của bài trên Facebook Xem trên Facebook

Cùng chuyên mục Tâm sự, kể chuyện

#15607 22:06, 13/06/2025

Những ngày đầu tiên mình đã thốt ra những câu nói "ai lụy quân sự bước ra đây", "mệt quá đi ai kêu lụy vậy chời". Vâng tôi đã sai. Tôi đã lụy :)). Tôi lụy những người bạn cùng phòng, lụy những tiếng cười, lụy căn phòng 23 con người ấy. Lụy tiếng la của các thầy. Lụy những... Xem thêm

#15605 16:06, 13/06/2025

Em có một bạn người yêu nhỏ hơn 1 tuổi. Hôm qua tối tụi em có cãi nhau, bạn muốn chia tay. Nhưng em hong chịu. Chuyện là em lúc học cấp 3 có một nhóm bạn chung, tới giờ vẫn còn liên lạc, trong đó có bạn nam đó thích em. Thật ra cũng là hôm qua em mới... Xem thêm

#15604 22:06, 12/06/2025

Không có một người bạn thân, làm gì cũng một mình thì liệu có cô đơn quá không? Chào mọi người, lần đầu mình viết confess, mình muốn trải lòng một xíu... - Mình đang sinh viên năm 2, tuy nhiên cảm thấy cuộc sống cứ chill chill, chưa có định hướng rõ ràng. Mình thì cố để định hướng... Xem thêm

#15603 22:06, 12/06/2025

Mọi người ơi, mình và người yêu đều 2k4. Tụi mình mới chia tay được 5 ngày, mình nhớ em ấy quá. Tụi mình chia tay vì lí do em ấy muốn nói chuyện lại về mối quan hệ của tụi mình, em ấy thấy nhạt đi. Mình thì cảm giác em ấy muốn kiếm chuyện nên mình có to... Xem thêm

#15602 22:06, 11/06/2025

Mình nghĩ đây là trường hợp mà cả đợt 1 & 2. Chào các bạn, là sinh viên bình thường như các bạn thôi. Rồi luôn nói nghe nè, mình làm lớp phó hậu cần, kiểm tra nội vụ là việc của mình. Không phải mình rảnh, không phải thích bắt bẻ ai. Nhưng mà nếu tụi nó không gọn... Xem thêm